XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Làm Ấm Giường Cho Tổng Giám Đốc


Phan_8

“Bố, cho tới bây giờ, bố còn không nói sự thật cho con biết sao?” Liên Ngữ kích động đứng lên la to: “Con chỉ muốn nghe chính miệng bố nói cho con biết chân tướng sự thật.”

“Báo ứng, thật là báo ứng.” Bố Liên thống khổ la lớn, hai tay che mặt, giọt nước mặt hối hận chảy xuốn g “Nhưng cũng không nên báo ứng lên người con gái tôi.”

“Ông xã, sao lại thế này, nhà họ Tất phá sản thật sự có liên quan đến ông sao? Trời ạ, đây rốt cục là sao lại thế này?” Mẹ Liên nắm ống tay áo chồng, la lên nói.

Nước mắt Liên Ngữ ào ào tuôn xuống, cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng “Bố, bố nói cho con biết đi.”

“Được, bố nói.” Vẻ mặt bố Liên hối hận, giọng nói êm tai kể lại cho cô “Hai mươi năm trước, công ty của bố quy mô còn rất nhỏ, kinh doanh rất vất vả, ở một lần cơ duyên ngẫu nhiên đến, may mắn quen biết chủ tịch kiến trúc nhà họ Tất, từ đó về sau trở thành một trong các nhà cung ứng vật liệu cho công ty kiến trúc nhà họ Tất, công ty mới có thể phát triển.”

“Vậy tại sao bố phải làm ra chuyện ăn cháo đá bát như vậy?” Liên Ngữ rưng rưng chỉ trích ông.

“Lúc ấy công ty nhà họ Tất đang xây dựng một công trình kế hoạch lớn, cần một lượng lớn vật liệu cung ứng, vì muốn nuốt cái bánh lớn này, bố đem toàn bộ tài chính của công ty đặt vào kế hoạch vật liệu này, căn bản bố không biết vật liệu buôn bán là hàng kém chất lượng, lúc trước bộ phận kiểm tra nói tất cả đều đủ tiêu chuẩn, ai ngờ lần cuối cùng bộ phận kiểm tra lại phát hiện vấn đề....”

“Nhưng mà, khi đó đã không còn kịp rồi, vật liệu đều được đưa vào công trường, nếu bố chuyện này nói ra, công ty sẽ tổn thất vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn có thể mang nợ nần trên lưng, cho nên bố.....” Bố Liên che mặt, coi khinh mình vô cùng.

“Cho nên bố giấu diếm không báo, phải không?” Liên Ngữ lạnh lùng cười “Bố, sự ích kỷ của bố đã hại chết bao nhiêu người, bố biết không?”

“Bố cũng không muốn, bố không nghĩ chuyện này sẽ làm nhà họ Tất phá sản.” Nước mắt bố Liên yên lặng rơi xuống “Bố không cố ý, không cố ý.”

“Bố cung ứng vật liệu kém chất lượng có lẽ không phải là cố ý, nhưng sau này bố lại tiêu hủy tài liệu buôn bán thì đó chính là cố ý.” Liên Ngữ không nghĩ người bố mà chính mình luôn tôn kính lại làm chuyện hèn hạ như vậy “Thậm chí bố vì muốn thoát khỏi hiềm nghi, đã tạo tài liệu giả để bộ phận kiểm tra xem xét.”

“Lúc ấy thật sự bố rất sợ, nếu bị phát hiện số vật liệu kia là do bố cung ứng, như vậy bố sẽ ngồi tù, Tiểu Ngữ, bố không thể ngồi tù, nếu ngồi tù, con và mẹ phải làm sao bây giờ?” Bố Liên biện minh cho chính mình, ý muốn được con gái thông cảm.

“Người bố mà con luôn tôn kính không ngờ lại là người bỉ ổi như vậy....” Vẻ mặt Liên Ngữ thống khổ, đột nhiên cô cười to “Sai lầm của bố đã hủy đi tất cả mọi thứ nhà họ Tất bố có biết không?''

''Tiểu Ngữ, thực xin lỗi, thực xin lỗi…''Bố Liên cầm lấy tay con gái cầu xin nói .''Tha thứ cho bố, tha thứ cho bố…''

Đứng ở một bên, mẹ Liên đã sớm rơi lệ, theo chồng cùng nhau nắm tay con gái ''Tiểu Ngữ, con đừng như vậy''

''Bố, người bố nên cầu xin tha thứ không phải là con, mà là Tất ngôn, là anh em nhà họ Tất.''Liên Ngữ giãy ra khỏi tay ba mẹ ''Con không thể tha thứ cho bố.''

Nói xong cô giống như một cái xác không hồn trở lại phòng của mình.

Liên Ngữ nhìn mô hình phòng ốc bày biện trên bạn, nước mắt giống như hạt trân châu bị đứt không ngừng tuôn xuống, đem mô hình gắt gao ôm vào trong lòng.

''Anh Tiểu Phần, thực xin lỗi, thực xin lỗi...''

Khóc mệt cô ôm mô hình cuộn mình ở góc giường mà ngủ,trong lúc mơ màng ngủ, cô không ngừng nói lời vô nghĩa:''Tất Ngôn…không cần rời bỏ em…không cần đi…''

Cứ như vậy, Liên Ngữ giam mình ở trong phòng chưa ttừng ra một lần, bất kể vợ chồng họ Liện cầu xin như thế nào cô cũng không mở của phòng, cũng không đi ra ăn cơm, chỉ trong vài ngày này, vợ chồng họ Liên tiều tuỵ không it.

''Tiểu Ngữ, bố van xin con mau ra đây đi.'' Bố Liên gõ cửa phòng con gái ''Bố bằng lòng đi tự thú, bằng lòng đi cầu xin nhà họ Tất tha thứ, chỉ cầu con đi ra, bố bằng lòng làm bất cứ chuyện gì.''

''Tiểu Ngữ, mẹ cũng vạn xin con, con ra đây đi.'' Liên Ngữ nhốt mình trong phòng không ăn không uống đã rất lâu, còn như vậy nữa thì sẽ...

''két'' một tiếng, cửa mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút máu đập vào mắt hai vợ chồng bọn họ, nhìn thấy cô ôm chặt một vật gì đó trong lòng, mặt không chút thay đổi nào đứng ở cửa.

Sau đó thân mình suy yếu của Liên Ngữ chậm rãi lướt qua bọn họ, đi ra phía ngoài phòng.

'Tiểu Ngữ, con muốn đi đâu?'' Bộ dáng yếu ớt của con gái khiến lòng mẹ Liên đau đớn ''mẹ nấu cháo hải sản con thích nhất, con ăn một chút, được không?''

Liên Ngữ ngoảnh mặt lừm ngơ, kéo thân mình đi về phía cửa.

---------BỔ XUNG THÊM-----------

Kích tình qua đi, còn lại một mảnh hờ hững yên tĩnh....

''Em đi đi, tất cả mọi chuyện đã xảy ra, anh sẽ không truy cứu .'' Hai mắt Tất Ngôn đờ đẫn ''Từ nay về sau, chúng ta không sẽ gặp lại, coi như tất cả chỉ là một giấc mộng.''

Hai mắt Liên Ngữ sưng đỏ đã không thể chảy ra nước mắt, tuyệt vọng chăm chú nhìn anh, hi vọng tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mộng, đáng tiếc nó không phải...

Liên Ngữ đứng dậy mặc quần áo tử tế, sau đó đi về phía cửa, mà Tất Ngôn vẫn đứng ở cửa phòng, vẫn nhìn cô, vẫn...

Liên Ngữ mất hồn đi vào nhà, vợ chồng họLiên nhìn bộ dáng con gái, tất cả đều sợ hãi.

''Tiểu Ngữ, con làm sao vậy? Đừng doạ mẹ.'' mẹ Liên thở dốc vì kinh ngạc, vội vàng cầm khăn mặt giúp con gái lau mặt sạch sẽ.

Bộ dáng ngơ ngác của con gái khiến mẹ Liên sợ tơi mức gần như muốn ngất đi, gấp đến đọ chảy nước mắt ''Tiểu Ngữ, con nói gì đó đi, được không?''

Liên Ngữ giống như không nghe thấy gì, hai mắt vô thần nhìn về phía trước, giống như búp bê không có sinh mệnh, rách nát không chịu nổi.

''Tiểu ngữ, bố đây, là bố đây.'' Bố Liên sôt ruột giẫm chân ''con nhìn bố đi.''

Lúc này Liên NGữ rôt cục có phản ứng ''Bố?''

''Tiểu Ngữ, bố ở đây/'' Bố liên bắt lấy bàn tay con gái vội vàng chấn an cô.

Giống như hoàn hồn, ánh mắt Liên Ngữ càng ngày càng sáng rực, đầu óc cũng trở lên rõ ràng,

''Bố, bố có biết công ty kiến trúc nhà họ Tất không?' Cô gắt gao nhìn chòng chọc bố mình.

Nhất thời, sắc mặt bố Liên chuyển xanh.

''Con...con làm sao biết công ty này.''

Công ty nhà họ Tất đã phá sản hai mươi năm trước, vì sao Tiểu Ngữ lại biết công ty này?

Ánh mắt hoảng sợ đã nói nên tất cả,Liên Ngữ thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt dọc theo khoé mắt chảy xuống.

''Tiểu Ngữ, con làm sao biết công ty kiến trúc nhà họ Tất?'' mẹ Liên thấy con gái rơi nước mắt, vẻ mặt chồng thì khác thường, nghi hoặc không thôi ''Ông xã, rốt cuộc là thế này? công ty kiến trúc nhà họ Tất không phải đã phá sản rất lâu rồi sao?''

'Bố , năm đó công ty nhà họ Tất phá sản có quan hệ với bố hay không?'' Liên Ngữ mở to mắt, lạnh như băng hỏi.

Trong mắt con gái lạnh lẽo, làm cho bố Liên lảo đảo vài bước, ngã ngồi trên ghế sô pha ''Bố…''

''Bố, bố nói cho con biết, có quan hệ hay không?''Cắn chặt hàm răng Liên NGữ gằn từng tiếng trong miệng hỏi.

''Con..con làm sao biết công ty kiến trúc nhà họ Tất? Hai tay nhịn không được run rẩy, bố Liên không dám nhìn vào ánh sáng trong mắt con gái.

'Bố, bạn trai con tên là Tất Ngôn.'' Mặt Liên Ngữ không chút thay đổi nói ''NHưng mà chúng con đã chia tay.''

''Cái gì?'' mặt bố Liên cắt không còn chút máu, phòng tuyến cuối cùng hoàn toàn bị đánh tan ''Tại sao lại có thể như vậy,tại sao lại có thể như vậy...''

''Bố, cho tới bây giờ, bố còn không nói sự thật cho con biết sao?''Liên Ngữ kích động đứng lên la to?''Con chỉ muốn nghe chính miệng bố nói cho con biết chân tướng sự thất.''

''Báo ứng, thật là báp ứng.'' Bố liên thống khổ la lớn, hai tay che mặt, giọt nước mắt hối hận chảy xuống.

'Nhưng cũng không nên báo ứng lên người con gái tôi.''

''Ông xã, sao lại thế này, nhà họ Tất phá sản thật có liên quan đến ông sao?trời ơi, đây rốt cục là sao lại thế này?''mẹ Liên nắm ống tay áo chồng, la lên nói.

Nước mắt Liên Ngữ ào tuôn xuống, cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng ''Bố, bố nói cho con biết đi.''

''Được, bố nói.'' Vẻ mặt bố Liên hối hận, giọng nói ên tai kể lại cho cô'' Hai mươi năm trước, công ty của bố quy mô rất nhỏ, kinh doanh rất vất vả, ở một lần cơ duyên ngẫu nhiên đến, may mắn quen biết chủ tịch kiến trúc nhà họ Tất, từ đó về sau trở thành một trong những nhà cung ứng vật liệu cho công ty kiến trúc nhà họ Tất, công ty mới có thể phát triển.''

''Vậy tại sao bố lại làm ra chuyện ăn cháo đà bát như vậy?'' Liên NGữ rưng rưng chỉ trích ông.

''Lúc ấy công ty nhà họ Tất đang xây dựng một công trình kế hoạch lớn, cần một lượng lớn vật liệu cung ứng, vì muốn nuốt cái bánh lớn này, bố đem toàn bộ tài chính của công ty đặt vào kế hoạch vật liệu này, căn bản bố không biết vật liệu buôn bán là hàng kém chất lượng, lúc trước bộ phận kiểm tra nói tất cả đều đủ tiêu chuẩn, ai ngờ lần cuối cùng bộ phận kiểm tra lại phát hiện vấn đề...''

''Nhưng mà, khi đó đã không còn kịp rồi, vật liệu đều được đưa vào công trường, nếu chuyện này nói ra, công ty sẽ tổn thất vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn có thể mang nợ trên lưng, cho nên bố...''Bố Liên che mặt, coi khinh mình vô cùng.

''Cho nên bốgiấu diếm không báo, phải không?'' Liên Ngữ lạnh lùng cười ''Bố , sự ích kỷ của bố đã lại chết bao nhiêu người, bó biết không?''

'Bố cũng không muốn, bố không nghĩ chuyện này sẽ làm nhà họ Tất phá sản.'' Nước mắt bố Liên rơi xuống 'Bố không cố ý, không cố ý.''

''Bố cung ứng vật liệu kém chất lượng có lẽ là không phải là cố ý, nhưng sau này bố lại tiêu huỷ tài liệu buôn bán thì đó chính là cố ý'' Liên Ngữ không nghĩ người bố mà mình luôn tôn kính lại làm chuyện hèn hạ như vậy. ''THậm chí bố vì muốn thoát khỏi chuyện này, đã tạo tài liệu giả để bộ phận kiểm tra xem xét.''

''Lúc ấy thật sự bố rất sợ, nếu bị phát hiện số vật liệu kia là do bố cung ứng như vậy bố xẽ ngồi tù, Tiểu Ngữ, bố không thể ngồi tù, nếu ngồi từ, con và mẹ phải làm sao bây giờ?

''Người bố mà con luôn luôn kính trọng không ngờ lại là người bỉ ổi như vậy...'' Vẻ mặt Liên Ngữ thống khổ đột nhiên cười ta '' sai lầm của bố đã huỷ đí tất cả mọi thứ nhà họ Tất bó có biết không?''

''Tiểu Ngữ, thực xin lỗi, thực xin lỗi…''Bố Liên cầm lấy tay con gái cầu xin nói .''Tha thứ cho bố, tha thứ cho bố…''

Đứng ở một bên, mẹ Liên đã sớm rơi lệ, theo chồng cùng nhau nắm tay con gái ''Tiểu Ngữ, con đừng như vậy''

''Bố, người bố nên cầu xin tha thứ không phải là con, mà là Tất ngôn, là anh em nhà họ Tất.''Liên Ngữ giãy ra khỏi tay ba mẹ ''Con không thể tha thứ cho bố.''

Nói xong cô giống như một cái xác không hồn trở lại phòng của mình.

Liên Ngữ nhìn mô hình phòng ốc bày biện trên bạn, nước mắt giống như hạt trân châu bị đứt không ngừng tuôn xuống, đem mô hình gắt gao ôm vào trong lòng.

''Anh Tiểu Phần, thực xin lỗi, thực xin lỗi...''

Khóc mệt cô ôm mô hình cuộn mình ở góc giường mà ngủ,trong lúc mơ màng ngủ, cô không ngừng nói lời vô nghĩa:''Tất Ngôn…không cần rời bỏ em…không cần đi…''

Cứ như vậy, Liên Ngữ giam mình ở trong phòng chưa ttừng ra một lần, bất kể vợ chồng họ Liện cầu xin như thế nào cô cũng không mở của phòng, cũng không đi ra ăn cơm, chỉ trong vài ngày này, vợ chồng họ Liên tiều tuỵ không it.

''Tiểu Ngữ, bố van xin con mau ra đây đi.'' Bố Liên gõ cửa phòng con gái ''Bố bằng lòng đi tự thú, bằng lòng đi cầu xin nhà họ Tất tha thứ, chỉ cầu con đi ra, bố bằng lòng làm bất cứ chuyện gì.''

''Tiểu Ngữ, mẹ cũng vạn xin con, con ra đây đi.'' Liên Ngữ nhốt mình trong phòng không ăn không uống đã rất lâu, còn như vậy nữa thì sẽ...

''két'' một tiếng, cửa mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút máu đập vào mắt hai vợ chồng bọn họ, nhìn thấy cô ôm chặt một vật gì đó trong lòng, mặt không chút thay đổi nào đứng ở cửa.

Sau đó thân mình suy yếu của Liên Ngữ chậm rãi lướt qua bọn họ, đi ra phía ngoài phòng.

'Tiểu Ngữ, con muốn đi đâu?'' Bộ dáng yếu ớt của con gái khiến lòng mẹ Liên đau đớn ''mẹ nấu cháo hải sản con thích nhất, con ăn một chút, được không?''

Liên Ngữ ngoảnh mặt lừm ngơ, kéo thân mình đi về phía cửa

Chương 11

“Tiểu Ngữ, con không cần trừng phạt bố như vậy, có được không con?” Nhìn thấy bộ dạng con gái như vậy, bố Liên hối hận không thôi.

“Bố, con muốn đi tìm Tất Ngôn, chuộc tội với anh ấy.” Nói xong, cô giống như một âm hồn đi ra khỏi nhà.

“Hiện tại con thành cái dạng này thì đi đâu được chứ?” Thân thể của cô rất suy yếu, làm sau có thể đi đường xa.

“Bố, nếu không cho con đi, con sẽ hận bố cả đời.” Liên Ngữ hờ hững nhìn người bố đang đứng cản phía trước mình.

Giằng co hồi lâu, bố Liên thống khổ bất đắc dĩ buông tay, nghiêng người để cho con gái rời đi.

Nhìn bóng lưng con gái biến mất, mẹ Liên nhào vào trong ngực chồng gào khóc.

Sau khi Liên Ngữ rời khỏi, Tất Ngôn đi một chuyến về nhà cũ, vài ngày sau cũng trở về đây, cả một ngày nhốt mình trong phòng.

Sáng sớm ngày hôm sau, anh giống như người không có việc gì để làm đi ra ngoài.

“Tất Ngôn.” Thượng Thiên Dương vừa nghe cửa phòng có tiếng động, vội chạy tới "Cậu có khỏe không?"

"Tớ tốt lắm." Tất Ngôn rót cho mình một ly nước, sau đó ngồi ở trên sô pha, giống như người không có việc gì lật xem tạp chí.

"Cậu thật sự không có chuyện gì sao?" Thái độ bình tĩnh, một chút cũng không giống biểu hiện của người vừa thất tình.

Tất Ngôn buông tạp chí, nhìn về phía bạn tốt, "Thiên Dương, cậu về Mỹ trước đi, chờ tớ xử lý tốt chuyện ở đây, cũng sẽ trở về."

"Cậu quyết định rồi sao?" Thương Thiên Dương lo lắng nhìn anh, "Quên đi tất cả sao?"

"Quên đi..." Anh yếu ớt mở miệng "Tớ yêu Liên Ngữ, không nỡ để cô ấy đau lòng, nêu tớ đối phó với cha cô ấy, cô ấy sẽ rất khổ sở, mà trong lúc đó bọn tớ cũng vô tình tạo ra một khoảng cách, đã không thể quay lại như trước kia được nữa."

"Tất Ngôn, vì sao muốn buông tay cô ấy? Thượng Thiên Dương nhìn thấy sự đau khổ trong đôi mắt của bạn tốt, nhiều năm như vậy, hắn nhìn thấy rất rõ ràng tình cảm của bạn tốt đối với Liên Ngữ đã rất sâu đậm.

"Không làm như vậy, tớ sẽ không có cách nào để hóa giải, tớ không thể đối mặt với bố mẹ đã khuất." Tất Ngôn nhắm hai mắt lại trái tim bị sự đau đớn bao phủ.

"Bố mẹ cậu chưa chắc đã đồng ý cho cậu làm như vậy." Thượng Thiên Dương thật sự không đồng ý cách làm của anh, "Bọn họ hi vọng cậu có thể hạnh phúc, Liên Ngữ có thể cho cậu hạnh phúc đó."

"Không cần nói, tớ đã quyết định rồi." Tất Ngôn giơ tay lên, đánh gãy lời nói của hắn, "Về sau cô ấy và tớ không còn quan hệ, chúng tớ đã không còn liên quan."

Dưới đáy lòng Thượng Thiên Dương than lớn, aiz, cuối cùng cũng không thể hóa giải tất cả.

"Được, tớ biết rồi, đêm nay tớ sẽ lên máy bay trở về New York. Còn cậu?"

"Nhiều nhất một tuần." Tất Ngôn hứa hẹn nói: "Một tuần sau, tớ sẽ trở về."

"Không vội, cậu chậm rãi xử lý mọi chuyện đi, việc ở New York đã có tớ."

Bởi vì hắn biết rõ, Liên Ngữ có ảnh hưởng rất lớn đối với Tất Ngôn, hắn thật sự hi vọng bạn tốt có thể đạt được hạnh phúc thật sự, thật sự vui vẻ.

"Tất Ngôn, cậu có thể chạy khỏi nơi này, cũng có thể không nhìn thấy cô ấy, nhưng mà, cậu có thể quản suy nghĩ ở trong lòng cậu sao? Nếu buông tất cả có thể có được vui vẻ hạnh phúc, tớ tin bố mẹ cậu cũng sẽ vui khi nhìn thấy kết cục như vậy."

Nói xong, Thượng Thiên Dương rời khỏi, trả lại không gian yên tĩnh cho anh.

Tất Ngôn nghe thấy tiếng đóng cửa, mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn xung quanh, nơi này đã tràn ngập bóng dáng của Liên Ngữ, cô mua gối ôm, rèm cửa sổ, bình hoa, tất cả tất cả...

Hai tay nắm tóc, thống khổ vùi đầu vào hai đầu gối, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể quên được cô, mới có thể không nghĩ đến cô?

Buổi tối, sau khi đưa bạn tốt lên máy bay xong, Tất Ngôn kéo theo thân thể mệt mỏi trở lại chỗ ở, khóe mắt thoáng nhìn thấy trong góc có người đang cuộn mình ngủ, anh đi vào thì nhìn thấy người đó chính là Liên Ngữ.

Trong lòng cô không rõ là đang ôm vật gì, quần áo trên người đều có rất nhiều nếp nhăn, khuôn mặt tái nhợt, trắng như tuyết, hai mắt thũng sâu, tóm lại, bộ dáng của cô thật sự rất đáng sợ.

Rốt cuộc là cô làm sao vậy? Tất Ngôn nhịn xuống cảm giác xúc động muốn đi ôm cô, cẩn thận đánh giá và tự hỏi.

Liên Ngữ ngu không yên ổn, mày vẫn nhíu chặt, vẻ mặt thống khổ.

Tất Ngôn không nhịn được nữa, lấy tay đẩy cô "Tỉnh tỉnh."

"Ưm..." Một tay Liên Ngữ ôm lấy mô hình, một tay xoa xoa hai mắt.

Khi cô nhìn thấy Tất Ngôn trước mặt thì lập tức tỉnh táo "Anh đã trở lại."

Tất Ngôn nhíu mày, lạnh lùng mở miệng "Em ở trong này làm gì?"

Cô dựa vào vách tường muốn đứng lên, ai ngờ mới đứng dậy có một nửa, bởi vì lâu nay không có ăn gì, thân thể cực kỳ suy yếu, không hề dự liệu ngã xuống.

Tất Ngôn thấy thế, vội vàng vươn tay ra đỡ cô "Chết tiệc, em làm sao vậy?"

Xem cô đứng lên khó khăn, sắc mặt trắng bệch, giống như có thể té xỉu tùy lúc.

"Không có việc gì, em có thể trở về đây không?" Kéo quần áo của anh, Liên Ngữ chờ đợi nhìn anh.

"Không phải tôi đã nói với em, về sau chúng ta đừng gặp lại nhau sao?" Sau khi Tất Ngôn đỡ cô đứng vững xong, liền buông cô ra "Em đi đi."

"Em không đi, em cũng đã nói qua, từ nay về sau đến phiên em quấn quít lấy anh, anh không thể đuổi em đi." Không nhìn khuôn mặt lạnh của anh, Liên Ngữ suy yếu vô lực mỉm cười với anh.

"Em..." Vẻ kinh ngạc lập tức bị vẻ lạnh lùng thay thế "Tôi sẽ không để cho em vào."

"Không, em không đi." Ôm chặt vật gì đó trong lòng, Liên Ngữ chậm chạp nói, biết anh còn yêu mình, cô trợn đôi mắt to sưng đỏ lên nhìn anh.

Trong lòng Tất Ngôn co rụt lại, cảm thấy chua xót, xảy ra chuyện gì với người phụ nữ này, anh cũng đã quyết định muốn đi cô, rời khỏi nơi này, vì sao cô còn muốn đến đây cuốn lấy anh, vì sao muốn cho trái tim anh thật vất vả để cứng rắn lại bắt đầu dao động?

“Liên Ngữ, bởi vì áy náy em mới trở về đây để đền bù cho tôi sao?” Nguyên nhân anh có thể nghĩ đến chỉ có cái này.

Mặc dù trước khi đến Liên Ngữ đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe được anh lạnh như băng gọi tên cô, trong lòng cô vẫn rất đau khổ.

“Đó chỉ là một nửa nguyên nhân.”

“Một nửa, một nửa là gì?” Anh tức giận, từ đầu tới đuôi sắc mặt của anh đều không tốt.

“Em yêu anh.” Liên Ngữ nhìn thẳng vào con ngươi đen của anh, trong mắt lộ ra vẻ đơn thuần và tình yêu say đắm.

“Tôi không cần.” Tất Ngôn áp chế sự không đành lòng, bắt buộc bản thân lạnh lùng với cô.

Sắc mặt tái nhợt càng thêm trắng, trên mặt không còn một giọt máu, cô lung lay đừng không vững, giống như gió cũng có thể thổi ngã.

“Mặc kệ, em cần là được.” Lộ ra nụ cười xinh đẹp, hai tròng mắt Liên Ngữ chậm rãi nhắm lại, thân mình ngã về phía anh.

“Tiểu Ngữ!!!!” Tất Ngôn đỡ thân thể mềm mại đang ngã xuống của cô, hoảng sợ la to với cô gái bé nhỏ đã lâm vào hôn mê “Tiểu Ngữ......”

Sau khi Tất Ngôn tiễn chân bác sĩ, trở lại phòng giật mình dừng nhìn cô gái trên giường.

“Em đúng là một cô gái ngốc.” Vuốt ve gương mặt tái nhợt gầy yếu của cô, trong lòng Tất Ngôn đau đớn vô cùng.

Tại sao cô lại biến thành bộ dáng như thế này? Đây không phải là thứ anh muốn, anh thầm nghĩ muốn cô sống thật tốt, tiếp tục cuộc sống hạnh phúc của mình.

“Vì sao phải đến? Vì sao không biết chăm sóc tốt cho chính mình.....”

Lúc Liên Ngữ mở to mắt thì bây giờ đã là sáng ngày hôm sau.

Cô nhìn căn phòng một chút, vui mừng phát hiện mình đang nằm trên giường Tất Ngôn, cô thật cẩn thận nhổ ống tiêm trên tay, lén lút ra khỏi phòng.

“Ai cho em rời giường.” Tất Ngôn đi ra từ phòng bếp thì nhìn thấy Liên Ngữ đang đứng trong phòng khách, không nói hai lời buông vật trong tay ra, bước qua ôm lấy cô trở về phòng.

“Thân thề em còn rất yếu, cần phải nghỉ ngơi nhiều, đường glucozo còn chưa nhỏ hết giọt, làm sao em có thể tháo ra chứ?” Tất Ngôn nhẹ nhàng đặt cô nằm trên giường.

“Em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.” Nhìn thấy bộ dáng tức giận của anh, trong lòng Liên Ngữ cảm thấy ngọt ngào.

Xem kỹ cô một chút, xác nhận trên mặt cô hồng hào lên nhiều, mới thu ống tiêm và bình nước biển lại.

“Nằm, không được nhúc nhích.” Nói xong, anh ra khỏi phòng.

Chỉ một lúc sau, anh bưng một bát cháo lớn tới, ngồi xuống bên giường “Đây là cháo hải sản, ăn một chút.”

Liên Ngữ ngoan ngoãn há miệng để anh đút cháo, mắt đẹp vui vẻ chớp chớp.

Bổng chốc, cô đột nhiên nhớ đến việc quan trọng.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .